NƠI NƠI LÀ CHỮ HIẾU MÙA VU LAN HIẾU HẠNH TẠI BỆNH VIỆN ĐA KHOA BẮC NINH SỐ 2

Vu Lan – Mùa hiếu hạnh là dịp để mỗi người con cúi đầu tưởng nhớ, tri ân công đức sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ. Nếu ngoài kia, nhiều người lặng lẽ cài lên ngực áo một bông hồng để nhắc nhớ về đạo hiếu, thì ngay trong không gian bệnh viện – nơi tưởng chừng chỉ có sự lo âu, mệt mỏi – lại sáng lên biết bao hình ảnh ấm áp. Những người con ngày đêm tận tâm bên giường bệnh, chăm sóc cha mẹ từng bữa ăn, giấc ngủ, đã làm cho mùa Vu Lan thêm phần sâu lắng và thiêng liêng.
Nỗi đau của cha mẹ – người bệnh
Bệnh tật khiến cha mẹ phải chịu những cơn đau thể xác hành hạ: có khi mệt mỏi, có khi quằn quại, và không ít lúc buông lời cáu gắt vì kiệt sức. Tuổi già, cộng thêm những ngày dài nằm viện, khiến nhiều người càng thấy bất lực, khó chịu. Trong đôi mắt khắc khổ của cha mẹ nơi giường bệnh, ta thấy rõ sự vất vả của một đời người và cả nỗi lo “làm phiền con cháu”.
Người xưa dạy rằng: “Hiếu là gốc của đạo làm người”. Người con biết nhìn thấu nỗi khổ của cha mẹ, dù là cơn đau thể xác hay nỗi lo tinh thần, sẽ càng trân trọng từng giây phút được ở bên phụng dưỡng. Đó là bài học đạo hiếu sống động nhất. Khi tâm hiếu khởi lên, mọi hạnh lành khác đều được nuôi dưỡng, bởi hiếu chính là nền tảng của mọi đức hạnh. Và cũng chính tâm hiếu ấy là chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa an lạc, bởi hiếu thuận với cha mẹ tức là thuận theo đạo lý, thuận với trời đất.
Hình ảnh hiếu hạnh nơi bệnh viện
Trong hoàn cảnh ấy, tình yêu thương và hiếu hạnh của những người con lại tỏa sáng. Đó là những đôi tay nâng cha mẹ từ xe lăn lên giường bệnh; những bước chân chậm rãi dìu cha mẹ đi từng bậc cầu thang; những bàn tay nhỏ bé vỗ về, bóp chân bóp tay cho mẹ, hay tiếng thì thầm động viên: “Mẹ cố lên, con luôn ở đây cùng mẹ”. Có những người con cõng cha mẹ trên lưng để kịp giờ khám; có những đêm trắng ngồi bên giường bệnh, canh chừng từng cơn trở mình của cha, của mẹ.
Không chỉ là con, mà còn có cả những người cháu thay cha mẹ chăm sóc ông bà – gieo mầm hiếu hạnh nối dài qua các thế hệ. Và cũng có những cụ già vào viện một mình, co ro trong giường bệnh, vẫn tự nhủ: “Con cháu bận lắm, mình còn đi được, còn tự lo được, không muốn làm phiền ai…”. Ôi chao, tình thương của bậc làm cha mẹ quả thật như dòng nước chảy xuôi, âm thầm hy sinh đến tận cùng.
 
 

Đồng hành cùng đạo hiếu
Bên cạnh người thân, đội ngũ nhân viên y tế và Phòng Công tác xã hội cũng chính là những “người con hiếu hạnh” thứ hai. Họ đón tiếp, hướng dẫn, chăm sóc bệnh nhân ân cần, chu đáo như chăm sóc chính cha mẹ mình. Làm việc với tinh thần phụng sự, mỗi nhân viên y tế không chỉ chữa trị bệnh tật, mà còn thực hành chữ Hiếu trong nghề: Hiếu với cha mẹ mình, và hiếu với cha mẹ của người khác. Cha Mẹ người cũng là Cha Mẹ mình.
Người có hiếu tâm thì lòng từ bi tự nhiên mở rộng. Hiếu kính cha mẹ, rồi từ đó hiếu kính tất cả cha mẹ trong thiên hạ – đó chính là nền tảng để xây dựng một xã hội an bình, một cộng đồng nhân ái. Bởi khi còn biết ơn, còn kính trọng, thì lòng người sẽ bớt tham cầu, bớt ích kỷ, và nhiều thêm sự bao dung.
Vu Lan – mùa của mọi trái tim hiếu thảo
Vu Lan không chỉ là nghi thức cài hoa hồng, không chỉ là lễ hội tâm linh. Vu Lan còn hiện hữu trong từng cử chỉ nhỏ bé nơi Bệnh viện: Một bát cháo, một cái nắm tay, một vòng tay nâng đỡ, sự ân cần, ấm áp, sẻ chia hiếu từ tâm, trong từng lời nói, cử chỉ, hành động. Ở đây, ta thấy hiếu hạnh hiện diện nơi nơi, trong từng giọt mồ hôi và trong ánh mắt đầy yêu thương.
 
Vu Lan là mùa hiếu hạnh, nhưng hơn thế, hiếu hạnh hiện diện quanh năm, trong từng nụ cười, từng vòng tay chăm sóc. Ở nơi này – giữa bệnh viện – chữ Hiếu vẫn đang tỏa sáng, làm ấm lòng người bệnh và lan tỏa giá trị nhân văn sâu sắc đến cộng đồng. Hiếu hạnh không chỉ làm tròn đạo làm con, mà còn là gốc rễ để mỗi người sống thiện lành, góp phần xây dựng xã hội an bình.
Đạo hiếu là cội gốc của Đạo làm người!

Hoàng Thu Nga - Phòng CTXH