LÒ VĂN ĐƯƠNG – CHÀNG TRAI DÂN TỘC THÁI, 19 TUỔI TRÊN HÀNH TRÌNH GIÀNH LẠI SỰ SỐNG

Thứ Tư, ngày 29/10/2025, Phòng Công tác xã hội – Bệnh viện Đa khoa Bắc Ninh số 2 đã kết nối cùng các quý nhà hảo tâm, đến thăm hỏi, động viên và trao tặng quà cho các bệnh nhân nặng, có hoàn cảnh khó khăn đang điều trị tại bệnh viện với tổng số tiền 31.500.000 đồng
Giữa phòng Hồi sức sau mổ – nơi ánh sáng dịu lan tỏa trên nền tường trắng, không gian yên tĩnh, sạch sẽ, chỉ còn vang lên tiếng “bíp... bíp...” đều đặn của máy theo dõi sinh tồn, tiếng máy thở nhịp nhàng, tiếng nhỏ giọt chậm rãi của dịch truyền – sự sống của nhiều người bệnh đang được giữ gìn bằng nhịp tay tận tụy của các thầy thuốc. Từng giường bệnh là một câu chuyện riêng: có người vừa tỉnh sau ca mổ dài, có người vẫn mê man giữa mê và tỉnh; tất cả đều chung một nhịp sống mong manh, được nâng đỡ bằng niềm tin, kỹ thuật và lòng nhân ái.
Trong căn phòng ấy, Lò Văn Đương, chàng trai 19 tuổi người dân tộc Thái quê Chiềng Sơ (Sơn La), đang nằm lặng yên, thở qua ống nội khí quản, xung quanh là máy theo dõi, bình oxy, hệ thống truyền dịch và đội ngũ y bác sĩ túc trực. Ít ai nghĩ rằng cậu thanh niên rời bản xuống Bắc Ninh làm thuê để mưu sinh lại rơi vào tai nạn giao thông nghiêm trọng, chấn thương sọ não nặng, phải phẫu thuật khẩn cấp và vẫn đang trong tình trạng hôn mê.
Phía sau cánh cửa phòng hồi sức ấy là một câu chuyện khiến ai nghe cũng lặng người. Bố mất sớm, mẹ bỏ đi từ khi Đương mới 6 tuổi, em sống nương nhờ chú ruột trong cảnh nghèo khó. Cả tuổi thơ là những ngày tự học cách mạnh mẽ, tự bươn chải để tồn tại. Giờ đây, khi nằm giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết, em vẫn chỉ có người chú nghèo ở bên, loay hoay giữa muôn vàn lo toan: tiền thuốc, viện phí, từng bữa ăn qua ngày.
CHUNG TAY GỌI TÊN MỘT PHÉP MÀU
Trước hoàn cảnh ấy, Phòng Công tác xã hội – Bệnh viện Đa khoa Bắc Ninh số 2 đã kịp thời gửi đi lời kêu gọi cùng cộng đồng nối vòng tay lớn, chia sẻ với bệnh nhân Lò Văn Đương.
Chỉ trong thời gian ngắn của ngày 29/10/2025, nhiều tấm lòng đã cùng hướng về em – như những ngọn nến nhỏ góp sáng một niềm hy vọng.
Các quý nhà hảo tâm đã đến phòng bệnh trao ủng hộ trực tiếp cho bệnh nhân Đương những người chẳng quen biết nhưng vẫn sẵn lòng san sẻ.
+  Gia đình anh chị Hải Phượng trao tặng 500.000 đồng
+  Gia đình anh chị Phượng Hiền trao tặng 2.000.000 đồng
+  Gia đình anh Nguyễn Duy Thường  trao tặng 200.000 đồng
+  Gia đình chị Nguyễn Thị Thái  trao tặng 100.000 đồng
+  Gia đình chị Nguyễn T Kiều Anh trao tặng 100.000 đồng
+  Gia đình chị Trần Thuý Nga trao tặng 300.000 đồng
+  Gia đình chị Nguyễn Thị Luyên trao tặng 500.000 đồng
+  Gia đình anh em Nguyên Hoàng trao tặng 1.000.000 đồng
+  Nhóm Nồi cháo nhà mình trao tặng 3.000.000 đồng

 
Tối cùng ngày, nhiều tấm lòng khác cũng tiếp tục lan tỏa yêu thương:
Gia đình bác Phượng và chị Đỗ Thị Thu Trang ủng hộ Ngân hàng Suất ăn từ thiện cho bệnh nhận có hoàn cảnh khó khăn do Chùa Xuân Đồng làm đầu mối số tiền 5.000.000 đồng; động viên và hỗ trợ 17.000.000 đồng cho 6 bệnh nhân nặng, trong đó bệnh nhân Lò Văn Đương nhận 3.000.000 đồng.
Gia đình anh Nguyễn Văn Huấn trao tặng 1.300.000 đồng.
Gia đình cô Sinh – phường Võ Cường trao tặng 500.000 đồng.
Tổng cộng, em Đương đã nhận được hơn 12 triệu đồng, cùng rất nhiều lời chúc bình an, cầu nguyện và động viên.

HY VỌNG LUÔN NỞ Ở NƠI CÓ TÌNH NGƯỜI
Giữa bao vất vả nơi phòng bệnh, điều khiến người ta tin hơn vào sự sống không chỉ là máy thở hay thuốc men, mà chính là tình người – thứ ánh sáng không bao giờ tắt. Phòng Công tác xã hội xin được gửi lời tri ân sâu sắc tới các nhà hảo tâm đã chung tay góp sức, tiếp thêm nghị lực cho bệnh nhân Lò Văn Đương cùng nhiều bệnh nhân nặng, hoàn cảnh khó khăn khác.
Đặc biệt, trong ngày hôm nay, Chuyên mục “Nhịp cầu nhân ái” của Báo Dân trí đã về Bệnh viện Đa khoa Bắc Ninh số 2 để xác minh hoàn cảnh bệnh nhân Lò Văn Đương, chuẩn bị đăng tải lời kêu gọi giúp đỡ chính thức trên báo. Đây là tín hiệu đáng quý, mở ra thêm cơ hội để nhiều tấm lòng biết đến và chung tay hỗ trợ cho em.
Mỗi tấm lòng gửi đến là một sợi dây kết nối, giữa người khỏe mạnh và người yếu thế, giữa những trái tim biết thương nhau trong cõi đời nhiều biến động này. Xin nguyện cầu em sớm hồi phục. Và khi em mở mắt giữa ánh sáng hồi sinh, em sẽ biết rằng: “Trên hành trình gian nan nhất, em không bao giờ đơn độc”.
Có gì đẹp hơn đời hơn thế - Người với người sống để thương nhau!

Phạm Thị Thu Hà - Phòng CTXH